Thứ Tư, 23 tháng 10, 2019

#waybackintoHoiAn2019


Mình vừa trải qua một khoảng thời gian dài down mood.
Mình lúc nào cũng khuyên mọi người phải giữ tích cực và lạc quan, phải vui vẻ, nghĩ ít thôi. Nhưng chính mình lại là đứa không làm được điều đó nhất - luôn hoài nghi bản thân, cảm thấy mình không đủ tốt, không đủ giỏi, cảm thấy mình hời hợt và nhạt nhẽo.
Chẳng hiểu sao, dù mình cố gắng chứng tỏ bản thân thông qua các công việc, giá trị của mình không ít. Lúc nào cũng nhiệt huyết, cố gắng bằng tất cả mọi thứ mình có.
Nhưng sâu bên trong mình, vẫn luôn tồn tại một khoảng trống của sự tự ti không bao giờ có thể xóa nhòa. Tự ti bởi mình kém cỏi, tự ti bởi mình thiếu sót, tự ti bởi nhìn ra ngoài kia, mình vẫn còn quá lười biếng, vô trách nhiệm và đôi khi cả chủ quan nữa. Chuyện cũng không phải lần đầu, nó cứ thi thoảng lại xảy đến trong đời, vào một ngày mà mình không thể ngờ tới. Mà thực ra có vẻ là nó luôn ở đó, chỉ trực chờ những giai đoạn mình yếu lòng, sẽ xổ ra cho mình 1 trận tơi bời khói lửa.
Những lần bị nó hành hạ, mình khổ sở ghê lắm. Khóc lóc, hậm hực, nổi điên với đời, thậm chí ngay như tối hôm trước thôi, mình đã muốn chết. Thêm nữa mình vừa được chuẩn đoán suy nhược cơ thể vì stress nặng sau thời gian rất dài từ cách đây 1.5 năm.
Mình đã tìm mọi lý do để đổ lỗi cho sự bất ổn ấy, rằng vì điều gì đó ở ngoài kia, mới khiến mình trở nên điên tiết. Mình làm tất cả mọi việc để thoát khỏi cảm giác tệ hại đó, duy chỉ có một việc đối mặt và thừa nhận sự kém cỏi của bản thân, là không dám làm.
Cuối cùng mình chọn cách book vé Vietjet và xách vali lên. Trốn ở Đà Nẵng mấy ngày, thoát khỏi công việc và mọi thứ. Nhìn lại lòng mình và khoảnh khắc mình cười tại Hội An, bất chợt mới hiểu ra rằng mình cần lựa chọn đối diện, dù mạnh mẽ hay yếu đuối thì đó cũng là mình.
Hôm đó, mình mặc chiếc váy mới màu vàng, leo lên nóc nhà, bật nhạc và quẩy theo 1 lúc, được bạn chụp cho bức ảnh này . Lại thấy đỡ hơn một chút, nhường nhịn đời hơn chút rồi 🙂
Cám ơn Đà Nẵng - Hội An nhiều nhé 

Chủ Nhật, 12 tháng 8, 2018

Dạo gần đây.


Dạo gần đây, Mình hay lặp lại trong đầu mình hàng nghìn lần, Lời của một người. Người ta không thể rút lại lời đã nói. Và mình, vẫn chưa thoát nổi ám ảnh. Nhiều người với nhiều lời làm mình thấy tổn thương. Mình cũng đã, làm tổn thương nhiều người, bằng lời. Chỉ im thinh là không chạm tới. Chỉ sự im lặng là không mang một cơ hội hiểu lầm nào trong đó. Nhưng đời thật lạ lùng, người ta có thể hiểu lầm cả sự im lặng. Và hiển nhiên, người ta sẽ luôn hiểu lầm lời.

Dạo gần đây, mình lại có ham muốn hành hạ thể xác. Ngày trước khi còn mang trong cơ thể căn bệnh trầm cảm, mình rất thích ngắm những đường rạch, khắp cả người bầm tím. Lúc ấy mình gần như nghiện đau, gần như điên như dại. Mọi người quyết định giấu những đồ vật sắc nhọn trước mặt mình, nói rằng mình ngu xi đần độn, mình dại khờ quá.

Nhưng, nếu bạn có một nỗi đau tinh thần rất lớn, có sự trống rỗng đến cùng cực, có những vết thương vỡ loảng xoảng, có sự giày vò mỗi ngày, bạn mới thấy nỗi đau thể xác chả là gì. Những cơn nhói vì đau thể xác, nó tạm khiến mình quên đi những  gì đang diễn ra. Nó khiến mình tạm quên sự giày vò trong tim.

Năm tháng qua đi, may mắn mình có điều khiến mình tiếp tục. Chỉ là những nỗi đau ấy, mình vẫn chưa có cách nào buông bỏ. À không, chưa có cách nào để nó thôi ám ảnh. Những đau đớn trong tim vẫn cứ nhói lên, chết tiệt :)

Mọi người thường hỏi sao mình phải đau đớn đến thế?
Anh, mình không tiếc. Thời gian đã qua, không còn tiếc nữa.
Mình tiếc cho sự tin tưởng đầy ngu ngốc của mình. Tin một câu nói: “Anh sẽ bảo vệ em” .

----------

Ngay khoảnh khắc tỉnh mộng, lí do mình lựa chọn sự nghiệp cũng chính là vì bảo vệ chính mình. Mình đã không thể khiến bất cứ ai thất vọng, đã không xoay chuyển đc ý nghĩ của người khác thì chỉ có thể biến bản thân thành người vô cùng giỏi. 

Chỉ khi giỏi, mình mới có tư cách bảo vệ chính mình mà chẳng cần dựa một ai.

Mình thật sự mệt mỏi lắm.

Con đường tự cố gắng một mình, thật sự rất rất mệt mỏi.

Mình phải làm đc, đúng không :)

Cố lên Linh ạ, rồi nhất định trời xanh sẽ ưu ái chúng mình!

Thứ Ba, 15 tháng 5, 2018

Deadpool 15/5/2018

Chào anh,

Anh dạo này thế nào rồi? Công việc ổn chứ? Đã có người yêu mới chưa? Anh hạnh phúc không?
Anh thấy đấy, biết bao nhiêu điều em muốn hỏi anh, hàng ngàn lần em muón gửi anh email, nhưng lại sợ, và rồi vô tình cứ thế trôi qua.

Có lẽ, vậy sẽ tốt cho cả hai hơn.

Thực lòng em biết, anh sẽ sống tốt khi không có em mà ;). Đau nhưng đó là sự thật. Em chấp nhận được từ rất lâu rồi, anh đừng lo lắng. Đôi khi vết thương cứ nhức nhối vô cùng, khiến em nhớ anh đến nghẹt thở. Đi qua những dang dở, em thật sự rất rất nhớ anh!

Em chắc rằng anh chẳng nhớ cái đ gì về em cả.
Nhưng e cũng đ cần anh ạ, chung quy, nỗi nhớ này vẫn thuộc riêng mình em, về một tuổi trẻ chúng mình đã có. Đó vừa là động lực để em sống tiếp, vừa là động lực giúp em cố gắng hơn.

Hôm nay em đi xem Deadpool 2. Đáng ra em định đi coi 1 mình cơ, ừ thì em rất muốn đi 1 mình, cuối cùng lại đi cùng cả team. Phim hay lắm, nếu anh hỏi ^^. Em chỉ tiếc, người ngồi cạnh em không phải là người em yêu nhất.

Em những tưởng chẳng ăn mày quá khứ đâu, vì Deadpool 1 đã cũ rồi, câu chuyện cũng úa vàng, sao em còn nhức nhối? Nhưng đến phân cảnh Wade và Vanessa gần cuối, em đã rơi nước mắt, trái tim chật một nhịp.

Không sao, em ổn,

Em ổn mà, chỉ là nhớ đến thiết tha một người - quá lâu rồi em mới cảm nhận lại được.

Em không chờ anh đâu yên tâm đi,
Em chỉ chờ ngày em hết thương anh thôi :p.

Mau hạnh phúc đi nhé, nyc của em :)


Em thương anh. 
15.05.2018

Thứ Ba, 25 tháng 4, 2017

Anh.

Em nhớ anh quá :)))
Em đã muốn nhắn tin cho anh :)

Thèm đc ôm anh.
Thèm đc vuốt má anh.
Thèm đc gọi anh nữa.

Em nhớ anh. Thật đaya

Thứ Hai, 24 tháng 4, 2017

24/04/2017

Giỏi lắm Linh ạ.

Cuối cùng cũng thu hết can đảm gửi đi toàn bộ mọi thứ rồi.
Ra sao thì ra. Dù sao mình cũng sắp đi rồi.

Đúng là em còn yêu anh ấy,
Và em cũng nhớ anh ấy nữa.

Nhưng hiện giờ em thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Có lẽ nên thế thôi.

Chủ Nhật, 23 tháng 4, 2017

23/4/2017 (2)

Mới nói chuyện với bạn cũng trầm cảm như mình.
Bạn ấy khoe rằng được người yêu đưa đi khám, được ng yêu cứu kéo các kiểu.
Nhìn lại mình có chút tủi thân :)))))
Vì chẳng có ai ở cạnh cả :). Kể cả lúc mình uống thuốc cũng vậy.
----------
Mệt mỏi.
Sao cũng được.
Đừng bắt mình sống theo ý mọi người nữa.
Đừng trách mình nữa được không?

:)

Cứu em!

23/04/2017

Ngày này năm ngoái ở Đà Nẵng hay sao í nhỉ. Cũng chả nhớ nữa.
Ngày này năm nay nằm nhà 1 mình. 
---------
Đêm qua con bạn thân đang cách rất xa biết chuyện tự tử, cứ tưởng nó gọi điện chửi cho một trận. Xong nó đúng là có chửi, nhưng không nhiều :))). Chỉ đơn giản bảo: tao đã nói rồi, tao không phải là không nói cho mày đâu? Rồi xem vé máy bay cho mình, bắt mình thu xếp đồ đạc rời khỏi Hà Nội ngay. Nó bảo, m ở lại có khi chỉ khiến m chết dần mòn mỏi thôi. Đi đi. Đến một nơi nào đó không ai biết, sống thật hạnh phúc, được không? 
"Mày cần rời Hà Nội, Linh ạ. Hà Nội đang giết mày rồi, chằng lẽ mày bằng lòng ở lại đến lúc chết sao.." 
Sáng nay thức dậy, vẫn thế thôi, vẫn vật lộn với chính mình. Tự nhiên thấy có lỗi với mọi người rất nhiều. Vẫn có vài người hỏi thăm mình mỗi ngày, đơn giản "cậu thế nào rồi" còn mình thì nằm đó, rep hay không mình không biết, chỉ là băn khoăn nội dung rep thế nào thôi:). Và mình cũng không muốn quan tâm ai trước nữa.

Đóng insta, đóng fb chính, chẳng muốn tiếp chuyện với ai cả.
Nghĩ nhiều ư? Không phải, mình chẳng nghĩ gì ddaau. Cảm nhận từ mình thôi;)

23/4/2017: vẫn như thế.