Bắt đầu viết nhật kí trở lại. Viết cho những ngày cảm thấy tồi
tệ, cảm thấy mệt mỏi, cảm thấy khủng hoảng. Một phần vì đây là bài tập trị liệu
của mình, một phần vì nếu có tiêu cực, nhất định phải nói ra, không được giữ
trong lòng nữa.
Hôm qua đi khám tâm lí, mới hiểu được bản thân có tình trạng
thế nào. Đã từng khủng hoảng và trầm cảm, nhưng tất cả đều chưa chạm được giới
hạn, nên mình mới có thể vượt qua. “Điều gì khiến em ở lại lúc đó?” Và điều khiến
mình ở lại khi ấy, không phải vì muốn sống tiếp cho bản thân mình, mà là sống
tiếp cho gia đình, cho bạn bè, cho những người mình yêu thương và tôn trọng.
Mình không muốn họ thất vọng, hay buồn bã gì về mình.
“Vậy còn bản thân em, em có muốn sống tiếp hay không?”
Khi bác sĩ hỏi mình, mình đã im lặng không thể trả lời được.
Ngay lúc này bản thân chẳng còn rõ được. Muốn sống tiếp hay không? Đã từng rất
nhiều đêm mình ngồi im lặng đối diện với sự cô độc trong bóng tối, trên tay là
những viên thuốc ngủ. Mình đã từng vạch ra kế hoạch tự sát rất hoàn hảo, đến nỗi
mà mình nghĩ rằng mọi người sẽ không biết đâu.
Có những ngày, ngay cả việc thức dậy cũng khiến mình thấy
khó khăn.
Có những ngày mơ miên man, bị bỏ rơi là điều đáng sợ nhất.
Có những ngày, mình khóc rồi lại nín rồi lại khóc.
Có những ngày, mình không còn cần bất kì ai nữa.
Mình, nỗ lực sống suốt từng ấy năm đã là cố gắng lớn rồi. Từng
ấy năm, ai cũng nói rằng phải cố gắng vì người này người kia, phải cố gắng để bố
mẹ yên lòng. Đến nỗi, mình đã quên cách sống cho riêng mình là như thế nào. Mọi
mệt mỏi, vất vả, đều cố gắng vì người khác mà tiếp tục.
“Em đã mất tất cả, mất mọi thứ, nên giờ em thấy mọi điều
không còn quan trọng nữa. Em không tìm được lí do để níu kéo, để cứu mình. Khi em
nhận ra em cô độc đến nhường nào, đó là lúc em buông xuôi.”
Mình thấy có lỗi với bố mẹ, có lỗi với mọi người. Nhưng hiện
tại, mình không còn thấy ai quan trọng nữa cả. Mình chỉ muốn được thanh thản,
được thoát ra khỏi mớ bòng bong này.
Hôm nay lại nghĩ đến kế hoạch tự sát ấy. Nếu ngày trước còn
nghĩ bố mẹ sẽ như thế nào, giờ mình chẳng thiết tha. Nghe có vẻ bất hiếu, nhưng
mình đã đau đớn đỉnh điểm, đã bị bỏ rơi, bị loại bỏ. Những lúc ấy, sự cô độc
bao quanh lấy mình, cảm giác chới với, tất cả một màu đen thẳm. Mình từ bỏ niềm
tin, hy vọng, từ bỏ tương lai, mọi thứ mơ hồ như vậy đấy.
Mọi người nếu biết chuyện, có thương hại mình không? Khi biết
con bé này phải tiếp nhận điều trị tâm lí, và dùng thuốc để kiểm soát ức chế?
Mình chới với, cầu cứu, nói chuyện với mọi người để chứng minh cho bản thân thấy
vẫn còn hy vọng mà. Nhưng mà không phải ai cũng hiểu, không phải ai cũng muốn lắng
nghe. Và trên hết, người mình muốn lắng nghe mình, thì lại bỏ rơi mình.
Có ai có thể níu kéo lại mình không nhỉ? Có ai có thể bảo
mình rằng mình quan trọng với họ không?
Ước gì có ai đấy ôm lấy mình và nói ấy vất vả rồi.
Ước gì mình đừng lì lợm, cố chấp đến mức này.
Ước gì có ai đấy nắm tay mình và nói sẽ cùng mình vượt qua.
Ước gì, có ai đấy sẽ cứu mình. Vì bản thân mình không cứu được
mình nữa rồi.
Có đối diện với trầm cảm, mới thấy nó quả thật đáng sợ. Cảm
giác chìm trong cô độc mỗi ngày, cảm giác vật lộn với chính mình để sống tiếp,
cảm giác đẩy tất cả mọi thứ ra xa, và trên hết, cảm giác từ bỏ hy vọng, niềm
tin, động lực.
Trận chiến này, mình phải đi một mình ư? Mình sợ lắm. Sợ bản
thân không đủ kiên nhẫn chờ đợi, sợ rằng bị bỏ rơi thêm lần nữa, mình sợ tổn thương
lắm rồi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét