Sáng nay lên phòng sếp nói chuyện chuyển công tác, chị có hỏi
mình một câu rằng, Em chắc chắn muốn chuyển chứ? Mình lặng lẽ gật đầu. Cũng rất
lâu rồi, mình mới có can đảm để xa rời Hà Nội như vậy.
Hà Nội của mình, dù là 5 năm trước hay bây giờ vẫn luôn là
người ấy. 5 năm, chẳng ngắn cũng không
dài. 5 năm ấy đủ để mình yêu anh, chấp nhận ở bên anh vô điều kiện. Mình nhớ mỗi
khi mình buồn, anh luôn inbox bảo anh đây, hay khi mình giận, anh lúc nào cũng
cuống cuồng. Hoặc khi mình stress, chỉ có anh ở bên đưa mình đi ăn, đi chơi,
chiều đc một đứa nhõng nhẽo như mình :D. Nhiều nhiều nữa cơ, nhưng mình chẳng
nhớ nổi kí ức. Mọi thứ như một màn đen mờ dặc mất rồi. Những mảnh vỡ kí ức rất
sâu đã cứa từng chút một vào tay, vào tim mình. Nhưng mình chẳng còn thấy đau đớn
gì nữa.
Mình nhớ mãi không quên khoảnh khắc anh nhắn cho mình ba chữ
“Dừng lại đi”. Không phải "anh yêu em" mà là "dừng lại đi". Và khoảnh khắc lần cuối
nhìn bóng anh trên con đường gần nhà mình, hai khoảnh khắc ấy, anh không biết rằng,
mình đã thật sự ngã rồi. Nhưng bản thân không khóc nổi, chỉ thở dài rất khó nhọc,
lặng lẽ mà thôi.
Những ngày sau đó, mình, dành hàng giờ để nhìn vào cái vết
thương sâu hoắm ấy. Mình uống bia mà đéo say được, trở về nhà rất muộn, chẳng muốn làm bất kì
điều gì. Mình lạnh lùng,bất cần với mọi thứ. Mình muốn nổi loạn, điều mà mình
chưa từng làm bao giờ.
Mình từng tự hỏi, sĩ diện của mình đâu rồi, sao lại níu kéo
anh đến mất hết cả tôn nghiêm như thế. Anh rồi sẽ thương hại, rồi sẽ ghét mình
mà. Mình cũng biết sớm muộn rồi kết thúc ấy vẫn xảy ra. Mình đã trở thành hình ảnh
mình không bao giờ cho phép lặp lại, mình vật vã, thảm hại đến vậy. Nhưng cuối
cùng, có người nói với mình rằng, bởi dù anh không còn yêu mình nữa, dù cay đắng
đến đâu, mình cũng sẽ chấp nhận hết, chỉ cần ở bên cạnh người ấy.
Hôm qua bấm số anh đến nơi rồi mà chẳng nhấc lên. Bạn bảo
mình mù quáng. Thực sự trong đời, lần đầu tiên mình cảm thấy rất thảm hại, yếu
đuối, mệt mỏi. Bạn hỏi mình có hận anh không? Mình lắc đầu. Mình yêu anh nhiều,
mình chấp nhận yêu anh không một lời oán trách. Điều này mới khiến mình cay đắng
và mệt mỏi :).
Giờ bảo mình từ bỏ tình cảm này thì chưa thể, cũng như là từ
bỏ anh. Nhưng mình đã chấp nhận chuyện chúng mình vĩnh viễn không có duyên rồi
:D.
Ai cũng nói mình dở hơi, lo cho bản thân mình đi vì anh
không cần mình lo đâu. Thật sự nói lo là không lo được sao :P. Mình chỉ tò mò, anh sống có tốt không nếu
không có mình. Và thời gian hình như đã trả lời, anh sống tốt lắm, sống tốt đến
mức không cần mình lo đâu :).
Mình buồn.
Rất buồn đấy.
Nhưng mình sẽ ổn thôi :)
Quyết định rời xa Hà Nội là quyết định khó khăn nhất (sau
quyết định từ bỏ một người), cơ mà mình bắt buộc phải làm:). Bạn hỏi, có phải
anh là lí do mày muốn đi? Thực ra anh chỉ là một phần. Một phần thôi nhưng lại
mang tính quyết định :). Mình muốn hỏi anh rằng, mình đi rồi, anh có thấy khá
hơn không?:). Vì anh mà yêu Hà Nội, cũng vì anh mà xa Hà Nội. Tuổi thanh xuân của
mình, vĩnh viễn sẽ có hình bóng anh ở đó.
Dẫu sao thì, người đã
hứa với em sẽ sống tốt, nhất định người làm được đúng không?
Người này,
Vài năm nữa em mới trở lại Hà Nội, có lẽ thế.
Có lẽ người sẽ hạnh phúc bên ai đó.
Nhất định phải hạnh phúc, người nhé.
Em, nhớ người lắm:).
Nhưng nỗi nhớ này, em giữ cho riêng mình thôi.
Linh.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét