Thứ Sáu, 21 tháng 4, 2017

21/04/2017

Hôm ấy, mình uống thuốc ngủ.
Mình không biết tại sao đột nhiên tâm trí lại trở nên đen tối méo mó đến vậy, nó khiến mình gào khóc, hoảng loạn, mình đã cố gắng gọi điện thoại cho một vài người, nhưng không ai bắt máy cả. Mình mệt mỏi, muốn buông xuôi. Và rồi, một cách nhanh gọn lẹ, mình đã uống thuốc ngủ.

Cảm giác chờ thuốc ngấm, nó dài như tận thế kỉ. Mình thu hết cam đảm, mình nhắn cho vài người quan trọng (với mình, ít nhất), mình đã muốn nhắn tin cho anh, nhưng sợ cảm giác hụt hẫng, sợ cảm giác anh im lặng với mình, sợ cảm giác anh thương hại mình. Mình sợ lắm, mình muốn nói, anh kéo mình lại thêm 1 lần nữa, đc không?

Mọi người ai cũng nói rằng mình làm quá lên, rằng mình dại dột, lấy cái chết để đe dọa bố mẹ, để đạt được thứ mình muôn, ai cũng nói mình yếu đuối các thứ ...
Nhưng sao chẳng ai hiểu được, mỗi sáng mình vật lộn khó khăn thế nào. Đã cố gắng chiến đấu với trầm cảm ra sao. Cái mình cần là bao dung, thấu hiểu, cảm thông. Nhưng cái họ để cho mình toàn là trách móc.
Đêm đó, nằm trong phòng, mình khóc, khóc rất nhiều, cảm thấy mất mát mệt mỏi, như chứng kiến ai đó mất đi.

---------

Không phải lần đầu mình trầm cảm, nhưng là lần mình thấy đáng sợ nhất. Vì ngay cả lí để mình sống, tiếp tục sống, mình đã đánh mất rồi. Vì mỗi ngày thức dậy, mình đều thấy bóng đen bao trùm đang nuốt chửng mình.

Mọi người hỏi chuyện j đang xảy ra vậy cô gái? đến mình còn chả hiểu cơ mà. Đột nhiên một ngày bạn thức dậy sau những vụn vỡ, bạn sẽ thấy rằng tâm trí là một màu đen, chẳng biết mình nghĩ gì, làm gì, phản  xạ ra sao. Mọi chuyện vô thức như vậy đấy.

---------
Coi như là chưa tới số chết, ha :v
Giờ phải tiếp nhận điều trị trầm cảm, đó là một cuộc chiến, mà có lẽ là rất dài.
Cái quan trọng mình còn trụ được bao lâu nữa? Hỏi chính mình câu ấy, cũng chưa thấy trả lời được.

Bao lâu nhỉ.
bao lâu là bao lâu?


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét